Chúa nhật Lễ Lá là khởi đầu cho hành trình đi vào tuần thương khó với Chúa Giê-su. Gọi là tuần thương khó vì xét theo nhân tính thì Chúa Giê-su cũng trải qua đau khổ tê tái khi bị người đời ngược đãi, khi bị tòa án kết án bất công và khi bị đám đông đã từng reo hò khi Chúa vào đền thờ, khi Chúa cho họ ăn bánh no nê, khi Chúa cứu chữa bệnh nhân và phục sinh kẻ chết, thế mà họ lại quay lưng để cùng nhau đòi đóng đinh Chúa vào thập giá.
Thế nên, cha nhạc sỹ Văn Chi khi viết bài “Người chết vì yêu” đã miêu tả đây là cái chết cô đơn vì yêu. Dầu rằng ai cũng biết Chúa Giê-su luôn sống cho tình yêu, yêu cả nhân trần tội lỗi, Ngài yêu cả những con người mang nặng tính yếu đuối xác thịt mọn hèn, nhưng yêu nhiều, cho đi rất nhiều mà lại chẳng nhận lại được bao nhiêu, có chăng là tình phụ bạc với người mình yêu. Bài hát với giai điệu mượt mà thiết tha như sau:
“Ngày đó chiều nắng vàng trên đồi Goltha vắng. Chiều đó, có ai cô đơn chết vì yêu. Yêu, yêu nhân trần tội lỗi, yêu con người đắm đuối chết đớn đau u sầu”.
Và rồi, tác giả đã giải thích người đó chính là Chúa Trời, một vì Thiên Chúa yêu nhân loại đến nỗi xóa mình là Thiên Chúa để cúi xuống với nhân loại lầm than, để hát lên khúc hát yêu thương giữa thế gian đọa đầy.
“Người đó là Chúa Trời, làm người nơi dương thế. Tình mến chứa chan khơi trên mắt buồn vương. Cơn đam mê bừng rực sáng, yêu thương bằng cái chết tiếng kêu vang vọng đêm trường”.
Phận số của người sống vì yêu thường là vậy. Yêu là cho đi nhưng nhận lại chẳng bao nhiêu. Yêu là yêu cho đến cùng nhưng người đi cùng lại chẳng có bao nhiêu. Thế nên, mới có câu thơ viết rằng:
“Triệu người quen có mấy người thân
Khi lìa trần có mấy người đưa?
Lệ xóa cho em được không những kỷ niệm đắng
Lời nói yêu thương ngày xưa có trở về tìm?”
Cuộc đời Chúa Giê-su dường như cũng trải qua những chuyện thế thái nhân tình phụ bạc ấy. Mới hôm qua họ no say bổng lộc Chúa. Họ tung hô Chúa. Họ ca ngợi Chúa. Và hôm sau cũng chính những con người ấy khi mất bổng lộc, khi không còn thấy Chúa là mối lợi nên đã quay lưng. Họ dửng dưng trước bất công mà Chúa phải chịu. Họ còn toa rập với phường gian ác để la hét đòi đóng đinh Ngài vào thập giá.
Thật đau lòng vì:
Chút lợi danh, tính toan mưu kế
Mà lãng quên chữ nghĩa, chữ nhân
Con người chỉ kết bạn với những ai có lợi cho họ và dường như lại luôn xa lánh những ai không có lợi, và càng bỏ rơi những ai đang lâm cảnh bi ai. Con người thường tính toán khi giao tiếp, thường tìm bạn khi có lợi và rời xa nhau khi mối lợi không còn:
Vẫn chạy theo sa hoa, hào nhoáng
Người sang kết bạn, kẻ khó quay lưng
Tính chi li xem có lợi cho mình
Thì miệng mới cười, nói lời nhân ái
Con người hôm nay cũng tính toán với Chúa thật chi li. Họ đến với Chúa tính từng giây. Họ sum vầy bên nhau quanh ly rượu thâu đêm. Họ bám vào Chúa khi gặp gian nan. Họ rời xa Chúa để tìm kiếm công danh tiền tài.
Con người hôm nay tính toán với Chúa nên họ cũng tính toán với nhau. Có bao nhiêu người sống với nhau lấy tình nghĩa làm đầu? Liệu rằng ở giữa hàng ngàn, hàng vạn người kia có mấy ai là tri kỷ, mấy ai là người thật lòng đáng cho ta tin tưởng? có tiền là có tất cả nhưng có mấy ai đem tiền để mua lấy nghĩa nhân? Tình người dường như không được mua và càng không thể cho không?
Xin Chúa giúp chúng ta biết đi vào tuần thương khó trong sự hy sinh hãm mình để đồng cảm với Chúa Giê-su. Xin cho chúng ta cũng đừng bao giờ lấy tình yêu để mà cân đo đong đếm. Vì tình yêu luôn phải cho không, biếu không mới là tình yêu đích thực. Ước gì chúng ta luôn là người môn đệ trung tín với Chúa dầu phải bước đi trong khổ giá vẫn trung kiên. Amen
Lm.Jos Tạ Duy Tuyền