20/11/23 thứ hai tuần 33 tn
Lc 18,35-43
Phẩm Giá Một Người Khuyết Tật
Người mù nói với Đức Giê-su: “Lạy Ngài, xin cho tôi nhìn thấy được.” (Lc 18,41)
Suy niệm: Có một số người tàn tật lợi dụng sự khuyết tật của mình để lang thang xin ăn. Tệ hơn nữa, lại có một số người “hoá trang” làm người khuyết tật nhằm đánh động lòng thương xót của người khác, đi ăn xin như một phương thế kiếm tiền béo bở. Người mù thành Giê-ri-cô này ý thức mãnh liệt phẩm giá cao quí của mình: anh ta kêu gào bất chấp sự cản trở của đám đông; anh không có ý xin Chúa chén cơm manh áo qua ngày; anh xin Ngài phục hồi cho anh một chức năng quan trọng: cho anh được sáng mắt, nhờ đó anh có thể sống xứng với nhân phẩm của mình. Lời kêu gào đó không phải là một lời van xin làm hạ phẩm giá con người của anh. Đó là một yêu cầu được hưởng quyền lợi chính đáng của mình. Đứng trước những yêu cầu như thế, Đức Giê-su không bao giờ từ chối. Và Ngài còn làm nhiều hơn điều anh xin: Ngài cho anh được sáng và anh đi theo Ngài mà tôn vinh Thiên Chúa.
Mời Bạn: Đã qua rồi cái thời coi người khuyết tật là đối tượng của việc bố thí, cứu trợ. Cách thể hiện tình bác ái đích thực đối với anh em khuyết tật đó là giúp họ phát huy trọn vẹn phẩm giá của họ, và nhất là để họ cũng trở thành những tông đồ rao giảng một Đức Ki-tô chịu đóng đinh qua những tật bệnh nơi chính thân xác mình.
Sống Lời Chúa: Bạn hãy mời một người khuyết tật mà bạn quen biết, cùng với bạn tham gia vào một công tác tông đồ thích hợp.
Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su đau khổ, xin cho con được phục vụ Chúa nơi những người anh em bệnh hoạn tật nguyền. Và cho con biết rao giảng Chúa chịu đóng đinh nơi những tật bệnh trong thân xác con. Amen.